Thứ 5, 17/05/2024 - 04:33

au này anh đọc thơ tôi nên nhớ 
Có phải tôi viết đâu? Một nửa 
Cái cần viết vào thơ, tôi đã giết đi rồi! 
Giết một tiếng đau, giết một tiếng cười, 
Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ, 
Tôi giết cái cánh sắp bay…trước khi tôi viết 
Tôi giết bão táp ngoài khơi cho được yên ổn trên bờ 
Và giết luôn mặt trời trên biển, 
Giết mưa và giết cả cỏ mọc trong mưa luôn thể 
Cho nên câu thơ tôi gày còm như thế 
Tôi viết bằng xương thôi, không có thịt của mình. 
Và thơ này rơi đến tay anh 
Anh bảo đấy là tôi? 
Không phải! 
Nhưng cũng chính là tôi – người có lỗi! 
Ðã giết đi bao nhiêu cái 
Có khi không có tội như mình!

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *