như một khách thăm bất ngờ và xa ngái…
Em, em chớ để anh ở ngoài đường cái
Với anh em đừng chốt cửa cài then!

Anh sẽ vào, lặng yên, và anh sẽ ngồi rất khẽ
đôi mắt đăm đăm xuyên bóng tối nhìn em.
Và khi anh đã ngắm em đến mòn con mắt
anh sẽ hôn em, rồi thì – anh lại ra đi.


Nguồn: “Những nhà thơ Bungari”, NXB Văn học, NXB Sviat, 1982
Thu hết mọi tiếng chuông thành một sắc áo vàng
Mây lót ổ chim gù bên kinh kệ
Hoa xứ Phật dặt dìu hương nhập thế
Người giữa đời thổn thức muốn thành sư.