Chị là người mẹ
Chị là người mẹ bốn con
Hỡi ôi thân chị, bụng còn mang thai
Còn ba con dại gái trai
Bỗng mồ côi mẹ còn ai bế bồng!
Nửa đêm chúng vào buồng bắt chị
Lôi chị đi, súng gí vào tai
Thịt rơi, máu chảy đêm dài
Ai nghe tiếng chị kêu hoài: “Con ơi!”
*
Chị là cô giáo hiền tươi
Bàn tay chăm chút như người mẹ yêu
Hỡi ôi, sớm sớm chiều chiều
Còn đâu tay chị dắt dìu tay em!
Nửa đêm chúng vào buồng bắt chị
Lôi chị đi, súng gí vào tai
Thịt rơi, máu chảy đêm dài
Ai nghe tiếng chị kêu hoài: “Em ơi!”
*
Chị đang thêu tiếp cuộc đời
Hoà bình trở lại, ngời ngời xuân xanh
Tưởng là hoa lại liền cành
Hỡi ôi chăn gối tan tành mộng êm!
Nửa đêm chúng vào buồng bắt chị
Lôi chị đi, súng gí vào tai
Thịt rơi, máu chảy đêm dài
Ai nghe tiếng chị kêu hoài: “Anh ơi!”
*
Đang tay chúng giết chị rồi
Những thằng dạ chó tanh hôi mặt người
Những con thú, Mỹ nuôi béo mã
Khát máu người, cắn cả bào thai!
Ôm chân liếm gót giặc ngoài
Chém cha cái lũ vô loài bất nhân
Biết chi tình nghĩa ái ân
Biết chi là nước là dân là nòi!
Bay đã giết một đời trong trắng
Máu oan hồn quyết chẳng dung tha
Hồn kêu trên mái muôn nhà
Hồn kêu trai gái trẻ già đứng lên!
Phải cứu những mẹ hiền con dại
Những người yêu không phải chết oan!
Gia đình không phải nát tan
Nghĩa tình không phải cách ngăn đôi đường.
Bọn cướp Mỹ với phường đĩ Diệm
Phải ngừng tay gian hiểm sát nhân!
Bắc – Nam ruột thịt tay chân
Nước non không thể chia phân một ngày!
Chị Diệu ơi!
Chị mất rồi, còn chúng tôi đây
Đã nghe tiếng chị kều hoài suốt đêm
Căm thù cháy mãi trong tim!
5-9-1955