Chị và em
Giữa rộn rã đô thành
Lầu cao nghễu nghện
Chằng chịt đường giăng mạng nhện
Xe rồ ga phóng như điên
Săn đuổi đồng tiền
Choáng lộn cửa hàng tấp nập
Chấp chới áo màu
Chị ở đâu ?
Lối hẹp, ngõ sâu Gò Vấp
Lưới bao nhà thấp lồng chim.
Chị Hai ơi!
Sáng mai nay, em chạy đi tìm
Về với chị như hồi thơ bé
Em ôm chị, mỗi khi nhà vắng mẹ.
Sáu mươi năm xa cách, mong chờ
Chị nhìn em, mắt đỏ sững sờ
Em nhìn chị, mắt em nhoè lệ xót.
Chị tám mươi, em vừa bảy mốt
Hai chị em, sương muối mái đầu
Hai cuộc đời, hai ngả, lại bên nhau
Biết bao mừng tủi!
Đời chị long đong, mới mười sáu tuổi
Đi lấy chồng, cặm cụi làm dâu
Ngày chạy hàng rau, đêm gánh nước tưới trầu
Mòn mỏi một thời son trẻ.
Bốn lần sinh đẻ
Nặng hai tay, con bế con bồng
Thân cò lặn lội bờ sông…
Ba mươi năm hãi hùng bom đạn
Khắp nẻo đường, chị lang thang di tản
Đổi họ tên, dấu cả làng quê
Con lớn lên, đứa đi lính, đứa bán chữ, làm thuê
Vất vưởng sống, đợi ngày giải phóng.
Đường cách mạng, em đi hoạt động
Tù đầy, kháng chiến, bôn ba
Bốn mươi năm biền biệt tin nhà
Biết đâu tìm chị ?
Vui sao miền Nam, ngày thắng Mỹ
Trưa tháng Năm, gặp chị tình cờ
Giữa Cần Thơ. Ăn nhờ ở đậu.
Đất nước còn rỉ máu
Con cháu đói nghèo
Chị lại gieo neo, theo “Kinh tế mới”
Vượt đất trồng khoai, đắp bờ trồng chuối
Cháo cơm đắp đổi tháng ngày
Cho đến hôm nay
Đời mới giang tay mở cửa
Chị về phố, cùng con nương tựa.
Thôi thế, chị Hai ơi!
Ôi, bao năm mới thấy chị cười
Hai chị em được gần nhau chốc lát
Bàn tay chị ôm đầu em, dịu mát
Như ngày xưa đưa tao nôi… chị hát ru hời
Cái cò, cái vạc, à ơi!
Xóm vắng, nắng trưa Gò Vấp
Mái tôn hầm hập
Khẽ rung một thoáng gió nồm…
(Thành phố Hồ Chí Minh tháng 3-1991)