Thứ 7, 06/10/2024 - 04:50

Hà Nội duyên thầm… Lặng lẽ xuân
Lưa thưa mưa bụi, rét tần ngần
Trời chưa thắm biếc, từ hơi đất
Hay tự lòng ta, toả ấm dần.

Lá vàng cứ rụng, nẩy mầm tơ
Căng nhựa cành non, chẳng đợi chờ
Én liệng tầng xanh, mang nắng tới
Như một niềm tin, một ước mơ…

Hồ Gươm, mắt long lanh bích ngọc
Nhìn đời ta, nay chẳng vui sao ?
Đường mở rộng, vươn dài, ngang dọc
Bao phố phường lên những lầu cao.

Hàng nội ngoại nhập tràn chợ mới
Nụ cười tươi chào khách lạ quen
Áo thời trang, tím hồng chấp chới
Bạc vàng lao vào cuộc đỏ đen.

Có ai cân được máu ngày qua
Trăm mối buồn lo, nỗi xót xa
Có ai tính được bao tình nghĩa
Giá thị trường của mỗi hồn ta ?

Muôn đời trời đất tặng mùa xuân
Xin sáng lòng ta một chữ Nhân
Cuộc sống, dẫu chưa giàu có lắm
Nghìn năm Hà Nội vẫn duyên thầm!


Tháng 12-1992

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *