Hỏi? Đáp
23:53 | 10/08/2019
Con người ngẩng lên trời làm triết học:
Ta là ai? Về đâu? Hạt móc
Là ta chăng? Dòng sông là ta chăng? Tiếng khóc
Là ta chăng? Vì sao lạc phương trời
Là ta chăng? Ta chưa kịp trả lời
Thì sông đã cuốn ta vào bóng tối
Cậu bé chơi tùng dinh vụt già trăm tuổi
Câu hỏi thuở bé thơ, miệng huyệt trả lời
Ừ, anh là sông trôi, là hạt móc
Là tiếng khóc thất thanh… Nhưng anh lại
Là người. Việc gì phải tủi
Việc gì phải đau! Hãy chấp nhận và cười!
Bây giờ ta yêu sông vì đó là người
Yêu hạt móc, đấy là ta sáng chói
Yêu vì sao, nó cùng ta như nói
Vũ trụ hãy nhìn nó cách này và ngược lại
Nhìn nó phía kia
Không tồn tại sẽ bỗng nhiên tồn tại
Đang héo tàn, vũ trụ sẽ sinh sôi
Rút trong tập nháp Prométhée 86
Nguồn: Chế Lan Viên toàn tập, NXB Văn học, 2002 (Vũ Thị Thường sưu tầm, biên soạn)