Chủ Nhật, 02/12/2024 - 01:28

Có một nguồn trong hơn thuỷ tinh
Soi mình lại thấy cả muôn mình.

Nơi ấy, Đảng cùng ta đi tới.

Có một trời ai cũng thấy xanh,
Bốn xuân no ấm mãi hoà bình.

Nơi ấy, Đảng cùng ta đi tới.

Một lâu đài cửa sổ mênh mông
Đẹp thêm hoài, xây chẳng lúc xong.
Một đường cái đạp qua bùn máu
Vẫn chiếu ra bảy sắc cầu vồng.

Một chất ngọc mà như xạ thơm
Rắn hơn thép, hiền như hạt cơm.
Một ngọn lửa muôn lòng đều thắp;
Một ráng hồng tươi cả chiều hôm.

Nơi ấy, Đảng cùng ta đi tới,
Dù đã sáng hay còn đêm tối,
Dù mình ta một nửa còn đau,
Dù thời gian nơi chậm, nơi mau.

Nơi ấy, Đảng cùng ta đi tới,
Cả trái đất là ngôi nhà mới
Cơm tràn trề, bánh chín phây phây,
Nồi Thạch Sanh ăn mãi còn đầy.


12-1959

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *