Phản “Diễn ca” hay “Phản diện” ca về học thuyết Nich-xơn
I
Giết
Triết
Triết rồi lại giết
Thế kỷ hai mươi không dễ nữa rồi
Phải có “cái gì” thì mới xuôi
Tên bạo chúa bày ra học thuyết
Giết
Triết
Trên hai cọc ấy, căng dây làm xiếc
Ri-sơt Nich-xơn đâu có thiếu tài
Che con dao vấy đỏ máu người
Ném hoa giấy ngôn từ xảo quyệt
Rít-Kít công ty nghĩ ra thuyết hoà bình ba nhân tố
Một cái lưỡi có thể hát từ nhạc vàng sang đo đỏ
Một cái tay lột thay xác chết các màu da
Và bom, như lẽ thường, ở mức tối đa
Nich-xơn đã ký hợp đồng triệu tấn bom mới toanh, dành cho các cháu trong nôi
Lạy Chúa, hắn chỉ thiếu linh hồn thôi, chứ bom thì dùng đủ
Những vết thương năm 75, đám cháy năm 80, ngân sách cũng chi rồi!
Tội ác! Chữ ấy quá nhàm tai, hắn nghe xong đắp chăn và lại ngủ
II
Đứa con đầu lòng: Việt Nam hoá chiến tranh
Nếu thiếu tã lấy cờ nguỵ cộng hoà làm vải bọc
Bố là Việt gian, mẹ là đế quốc
Đâu có pháp trường, đấy chỗ khai sinh
Chỗ khai sinh người Mỹ phải khai quang
Một quả thôi, dọn sạch nửa làng
Để Nhà Trắng nhìn cho đẹp mắt
Ngọn lửa này có sắc da cam
Xe ủi đất của Ních-xơn mang tên “hoàng tử của rừng”
Khi nhân mạng đã thành ra củi
Thôi tiếc gì đại thụ nghìn năm
Dẫu mồ mả ông cha cũng… ủi
Ủi non sông tập tục cổ truyền
Quên cho hết thì rồi mới… “hoá”
Những gì xưa Mẹ dạy, xin quên
Lương tâm hoá vùng đai trắng xoá
Nếu không muốn chôn trong vôi chuồng cọp Côn Sơn
Thì đi nguỵ mà cầm lấy súng!
Nhằm con bù nhìn này nó chỉ bằng rơm
Cứ nhằm mãi, nó thành Việt cộng
Ôi! Từ Việt cộng cho đến Việt gian có cách xa gì
Thấy ai hao hao giống mẹ cha mình thì cứ bắn
Ngụm thứ nhất rượu nào chả đắng
Trước khi bắn đồng bào hãy tập bắn bia
Bắn vì sợ, vì tiền, vì trăm thứ bà rằn phản xạ
Miễn được cuộc chiến tranh giá hời, Ních có cần chi
Màu da trắng thượng lưu vô giá
Hãy lấy thịt da vàng làm cái khiên che
Công thức mới là bom Mỹ cộng vào máu nguỵ
Máu lặng im. Bom không biết biểu tình
Thông cáo viết: xác Mỹ tuần này giảm đi ba phảy lẻ
Còn sẽ giảm nhiều! Cứ việc chiến tranh
Muốn cho mọi việc tốt lành, Thiệu lại lên ngôi
Hãy tấn phong cho côn đồ, đăng quang cho đĩ
Bà lão thực dân cũ móm rồi hãy đánh son môi
Độn lại vú thì mới ngay và hoá trẻ
Và cuộc săn người bây giờ sơn nhãn hiệu Việt Nam
Học thuyết bảo: Các giống nòi cũng lai tạo được
Không có Hùng Vương thì Trần Ích Tắc
Mộ tổ bọn này chôn ở đảo Gu-am
Công của Ních chỉ là công cốc
Những ngọn súng nguỵ binh sắp chĩa vào ngực Ních đấy rồi
Không học thuyết nào có thể lộn ngược từ ngoài vào trong một trái tim người
Không hoá chất nào có thể huỷ hoại được hồng huyết cầu dân tộc
III
Rủi cho Ních-xơn sinh vào thế kỷ nhân dân
Trái đất này chúng ta làm chủ
Bọn săn người bị chúng ta săn
Các bong bóng học thuyết xà phòng đều bị vỡ
Không phải ai cũng là Thiệu kia bẩm sinh ra đã có khiếu giết đồng bào
Không phải ai cũng biết cầm dao gọn gàng thiện nghệ
Giặc Mỹ phá mặt bằng, không thể phá bề sâu
Lửa sẽ cháy từ tro nồng âm ỉ
Không ai có thể bịt lương tâm được lâu để thôi nghe tiếng máu kêu trong các nấm mồ
Không ai cưỡng lại cơn bão ấy thổi hồn dân tộc
Một chớp sáng, chói loà Tổ quốc
Cái Mỹ nguỵ dựng mười năm, dân sẽ quét một giờ
Rủi cho Ních-xơn sinh vào thời chân lý sáng dần lên
Không có biện chứng nào biến tên giết người thành Bụt cả
Tội ác đó không thể nào đem xoá
Dù chúng mày có muốn đổi thay tên
Ních-xơn có hàng trăm bộ mặt thích nghi theo sắc cờ, theo thời tiết
Hai lưỡi của nó ư? Cái nói chiến tranh, cái nói hoà bình
Hãy dùng thiết bản của nhân dân diệt chết
Con quỷ này, chính Bạch cốt tinh
Con yêu lâu năm Nich-xơn biết giả tiếng người
Chốn hoa lá nó thường đến nấp
Nó ném bom tầng cao lại biết rình ta nơi chỗ thấp
Hãy diệt nó đến cùng, đừng để nó cầm hơi
Không ai được quên núi đầu lâu của tên chống cộng điên cuồng
Kẻ thù nguy hiểm nhất thời ta, anh nhớ lấy
Nhất, nghe chưa? Không còn đứa nào hơn
Mở mắt to, anh phải thấy tinh tường
Xương máu đã nhiều rồi – Anh phải thấy
2-1972
Nguồn: Chế Lan Viên toàn tập, NXB Văn học, 2002 (Vũ Thị Thường sưu tầm, biên soạn)