Thứ 5, 12/12/2024 - 11:25

Tiếng gọi mùa xuân

13:14 | 06/08/2019

Hàng me thay lá xanh những con đường
Những cây bàng sân nhà đỏ rực
Bầy chim vắng lâu ngày bỗng kéo về náo nức
Thành phố lắng nghe tiếng hót trong ngần

Ôi mùa xuân ta mong đợi. Thời gian
Mang đến cho cành hoa thơm, trái ngọt
Người gieo hạt trong mưa giông và bão rớt
Biết ơn mỗi ngày chói lọi mặt trời lên

Vẫn còn đây sông Bến Nghé, dòng kênh
Đỏ bóng cờ nghĩa quân thuở ấy
Vẫn còn đây chiếc cầu mang tên “Công lý”
Và lời Anh gọi Bác buổi đi xa

Thành phố của ta, thành phố của ta
Yêu biết mấy những con đường rất trẻ
Bến Bạch Đằng, sóng vỗ thân tàu nhè nhẹ
Chuyến xa nước đầu tiên năm tháng vẫn bồi hồi

Chào những ngày đang đến ấm tin vui
Cuộc sống hồi sinh trong từng búp lá
Cuộc sống xanh trên đồng rổ bom toạ độ
Nói với mỗi người thầm kín, thiết tha

Tóc mẹ bạc rồi. Gian khổ, cách xa
Và thời gian đi qua: nỗi thuơng, nỗi nhớ
Bao giờ con về? Hàng me, xóm thợ
Vẫn từng đêm thao thức, từng đêm

Nghe trong lùm bông giấy tiếng chim
Màu hoa đỏ như màu hạnh phúc
Tưởng bầu trời này chưa từng vẩn đục
Tưởng mảnh đất này chưa nát dấu giày đinh

Có gì vui mà mắt em long lanh
Đừng hỏi nữa anh để nghe dòng sông hát
Rặng mù u và khoảng trời bát ngát
Mây trắng đùn lên từ những cánh rừng

“Nhà Bè nước chảy chia hai
Ai về Gia Định, Đồng Nai thì về…”
Bến nước, dòng sông, con đò tay vẫy
Đất chưa khô dấu chân thú, chân người

Người đã đổ mồ hôi vì những mùa vui
Ngọn khói đốt đồng, màu xanh của lúa
Ôi mảnh đất mà đời ta gắn bó
Xa nhớ, về thương mãi mãi của lòng

Chị nhìn hàng dừa, chị nhìn dòng sông
Những con sóng dập dồn như nỗi nhớ
Mẹ ơi, mẹ không còn chiều đón con trước ngõ
Nhưng ở nơi nào cũng có mẹ bên con

Ngày mai vào trận đánh hợp đồng
Chị muốn con yên lòng nghe súng nổ
Tin ở mẹ khi nhìn về thành phố
Sáng một góc trời phía nam, tim ta

Chiều hai mươi tháng giêng, Việt cộng đánh vào Khe Sanh
Sáu ngàn thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ đang phản công thắng lợi
Sư đoàn 1 không vận từ An Khê đã bay ra Huế
Quảng Trị và Thừa Thiên: báo động toàn phần

Mười ngày liền, đài Sài Gòn, đài quân đội huênh hoang
Khe Sanh: Cối xay thịt khổng lồ sẽ nghiền nát sư đoàn 325 của địch
Khe Sanh: Cố gắng cuối cùng của Tướng Giáp
Quân đội đồng minh vẫn làm chủ chiến trường

Và đây nữa:
Tình hình an ninh trên toàn lãnh thổ khả quan
Nên thủ tướng cho phép đốt pháo mừng xuân trong ba ngày tết

Sài Gòn mỉm cười nghe quân thù khoác lác
Khi những chiếc trực thăng tải thuơng hối hả đi, về

Đêm nay đêm cuối cùng của năm
Thành phố bừng lên trăm dáng màu rực rỡ
Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn xanh đỏ
Những chiếc xe rồ máy vút trên đường

Không, vẫn là cuộc sống bình thường
Của một Sài Gòn quay cuồng trong men rượu
Trong những vòng tay nồng nàn, đắm đuối
Trong thú vui và nỗi chán chường

Vẫn là một Sài Gòn lạc lõng giữa quê hương
Cố quên chiến tranh, bom rơi ngoài ngõ
Hiện tại, tương lai bao điều ấp ủ
Về đâu giữa bốn phía rào gai?

Vẫn là một Sài Gòn của tướng tá tay sai
Giàu sụ đô la, vàng và biệt thự
Họ ngồi trực thăng, đếm những xóm làng bị thiêu trong lửa
Họ cám ơn chiến tranh nuôi béo lũ diều hâu

Đêm cuối cùng của năm, họ kết toán lỗ lời
Hả hê cười trên khăng tang và nạng gỗ
Chúc mừng nhau bằng năm mười năm cũ
Họ ngắm mai vàng ước đời mãi là xuân

Vâng, vẫn là cuộc sống bình thường
Cái bình thường của biển khơi trước cơn giông tố
Của lũ trẻ mồ côi xin ăn trên hè phố
Của những Chí Hoà, Thủ Đức chật ních tù nhân

Sau những đại lộ thênh thang, những tủ kính sáng đèn
Có một Sài Gòn từ baon giờ vẫn sống
Không có tên, cái Sài Gòn khổ đau và hy vọng
Vườn Chuối, Bàn Cờ, Khánh Hội, Thủ Thiêm

Đêm cuối cùng của năm, còn chạy gạo chạy tiền
Những đôi mắt thâm quầng chỉ mong được ngủ
Nhà ổ chuột làm sao có hao trên cửa sổ
Một Sài Gòn không biết có mùa xuân

Chờ đợi gì đêm nay hỡi mẹ, hỡi em
Tiếng pháo nổ có xua đi nỗi khổ
Ôii tiếng pháo từ ngàn xưa làm cho ma quỷ sợ
Giờ chúng đốt ăn mừng lính Mỹ đến càng đông

Chờ đợi gì đêm nay những người thợ Ba Son
Thân phận tù nhân giữa vòng kìm kẹp
Những công nhân bến tàu, cán thép
Những cô thợ dệt Bà Quẹo, Bảy Hiền

Chờ đợi gì đêm nay, những thôn ấp ngoại thành
Hoả châu rơi, lính Mỹ nằm phục kích
Những thanh niên chặt ngón tay để khỏi đi quân dịch
Những người vợ lính đón chồng về trong túi ni-lông

Một ánh lửa trong đêm rung chuyển cả phố phường
Cho chế độ này tan đi. Tổng thống và cảnh sát
Một lời gọi thiêng liêng: Vì tự do độc lập
Cho mỗi người thành Phù Đổng giương lê

Ôi chỉ là giấc mơ khi con én bay về
Mang hơi ấm của mặt trời và lửa bếp
Một điều gì mơ hồ và mãnh liệt
Trên cả nỗi đau đang đến từng giờ


Nguồn: Ánh chớp đêm giao thừa (trường ca), Giang Nam, NXB Quân đội nhân dân, 1998

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *