Bươm bướm kén vợ
Có một chàng Bướm đang muốn lấy vợ, và cứ theo lẽ thường mà xét, gã muốn có được bông đẹp nhất trong các loài hoa. Để bắt đầu, gã đảo mắt xem xét khắp khu vườn. Các đóa hoa e lệ, khép nép ngồi trên cuộng như thiếu nữ trước ngày đính hôn. Tuy nhiên, trước một số lượng lớn hoa như vậy, cuộc kiếm tìm xem ra khá vất vả. Bướm ta không thích phiền hà liền bay ngay đến chỗ Cúc trắng (Daisy). Người Pháp gọi hoa là “Trân Châu”(Marguerite) và cho rằng chúng có khả năng tiên tri. Mấy kẻ đang yêu thường vừa ngắt từng cánh hoa vừa thầm hỏi về tình yêu của mình: “Người ấy có yêu ta không? – Điên cuồng? Mãnh liệt? Vô biên? Một chút? Không hề?…” bằng ngôn ngữ của riêng mình. Bướm cũng đến hỏi Trân Châu mấy điều tương tự nhưng gã không làm như mọi người. Gã đặt từng nụ hôn lên mỗi cánh hoa vì cho rằng có nhiều việc sẽ được giải quyết nhanh gọn hơn chỉ với sự đối xử ân cần.
“Trân Châu đáng yêu,” – gã nói – “nàng là người phụ nữ thông thái nhất trong các loài hoa. Xin cho ta hay loài hoa nào ta nên chọn làm vợ? Bông nào sẽ thành cô dâu? Ngay khi biết được, ta sẽ bay thẳng tới đó và cầu hôn liền.”
Nhưng Trân Châu không thèm trả lời. Nàng bực bội vì gã gọi nàng là “phụ nữ” trong khi nàng vẫn còn là một “cô gái”; đó là cả một sự khác biệt vô cùng to lớn. Gã hỏi nàng lần thứ hai, rồi lần thứ ba; nhưng nàng vẫn một mực im lặng, chẳng hé ra nửa lời. Bướm chẳng mất công chờ thêm, cất cánh đi luôn để bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm bông hoa của đời mình.
Trời đất đang buổi đầu xuân, Nghệ Tây và Giọt Tuyết tràn ngập mặt đất. “Trông hay ra phết,” – Bướm nghĩ – “mấy cô nàng bé nhỏ dễ thương, mỗi tội trẻ con quá.” Vậy là Bướm chuyển hướng sang những nàng nhiều tuổi hơn như bao gã trai trẻ thường làm. Gã bay đến chỗ Thu Mẫu Đơn, nhưng nàng lại hơi chua so với khẩu vị của gã. Violet thì quá đa sầu đa cảm. Hoa Chanh đã bé lại lắm họ hàng. Hoa Táo mặc dù nhìn giống hoa hồng nhưng mong manh dễ vỡ, chỉ cần một làn gió nhẹ đầu mùa cũng đủ rơi rụng. Lấy người như vậy cuộc sống gia đình nghe chừng quá ngắn ngủi.
Hoa Đậu hợp ý gã hơn cả; vừa trắng vừa hồng, duyên dáng nuột nà, hiền hòa thanh thoát; nàng thuộc kiểu vừa có dung mạo dễ thương lại giỏi tề gia nội trợ. Khi đứng gần nàng và đang định ngỏ lời, chợt gã nhìn thấy một chậu cây với bông hoa héo tàn.
– Kia là ai vậy cưng? – gã hỏi.
– Chị gái em đấy. – hoa Đậu trả lời.
– A, phải rồi. Một ngày nào đó, nàng cũng giống như vậy. – Nói rồi Bướm bay thẳng cánh vì gã thấy khá choáng váng.
Tiếp đến là Kim ngân nở rộ vươn thẳng ra từ hàng rào. Có quá nhiều cô nàng giống hệt thế này, cũng khuôn mặt dài và nước da vàng nhợt. Không, gã không thích chút nào.
Thế tóm lại, Bướm thích loài hoa nào?
Thời gian thấm thoát thoi đưa. Xuân qua, hè tới, thu về, Bướm ta vẫn chưa quyết được. Lúc này, các bông hoa đang diện những bộ cánh lộng lẫy, khoe ra vẻ đẹp thành thục của mình, nhưng chẳng ăn thua, vì họ không còn sự tươi mới, căng tràn và ngát hương như buổi xuân thời. Mà trái tim gã lại cần hương thơm ngay cả khi nó không còn trẻ. Hơn nữa, điều này rất khó tìm thấy trong Thược Dược hoặc Cúc Đại Đóa; gã đành cúi xuống Bạc Hà mọc trên mặt đất. Loài cây này không hề có hoa nhưng mùi vị ngọt ngào thì bao trùm khắp cả, ngát hương từ đầu tới chân, thơm lừng trong từng chiếc lá.
“Ta sẽ lấy nàng.” – Bướm nói và đi cầu hôn. Bạc hà chăm chú lắng nghe và có phần hơi căng thẳng. Cuối cùng nàng nói: “Chỉ là bạn bè, không hơn, nếu chàng đồng ý. Em già rồi và chàng cũng vậy, nhưng chúng ta có thể sống vì nhau như ý chàng muốn. Còn kết hôn ở tuổi này ư? Không. Đừng biến mình thành trò cười cho thiên hạ.”
Vậy là, rốt cuộc Bướm chẳng có cô vợ nào. Chỉ vì gã lựa chọn quá lâu, mà việc đó luôn là một chiến lược tồi. Loanh quoanh mãi, cuối cùng gã trở thành cái mà người đời thường gọi: trai già ế vợ.
Trời đã cuối thu, thời tiết u ám toàn mưa và mây mù. Gió lạnh thổi qua hàng liễu lưng cong khiến chúng trở mình kêu kẽo kẹt. Đó không phải là loại thời tiết ta có thể bay lòng vòng khi vẫn diện bộ cánh mùa hè, may thay, Bướm không phải chịu cảnh đó. Gã tình cờ có được chỗ ẩn náu. Một căn phòng có lò sưởi và ấm áp như mùa hè. Gã có thể sống tạm ở đây. “Như này mà được gọi là sống tạm ư? Còn lâu!” – gã thở than – “Ta cần nắng ấm, tự do và một nàng hoa nhỏ để yêu thương bầu bạn.”
Thế là gã bay lên và đâm sầm vào ô kính cửa sổ, nơi những người trong phòng đang nhìn ngắm thán phục. Họ bắt gã, đính gim rồi tống vào hộp sưu tầm vật lạ. Họ chẳng biết làm gì hơn.
“Giờ thì mình cũng đứng trên một cái cuộng, không khác gì mấy bông hoa.” – Bướm nói. “Thật chẳng hay ho chút nào. Chắc kết hôn cũng giống thế này, người ta bị dính chặt cứng, hết đường cựa quậy.” Với ý nghĩ ấy, Bướm thấy mình được an ủi phần nào.
“Đúng là kiểu tự vỗ về thê thảm.” – một cây cảnh trong căn phòng lên tiếng.
“A, cái bọn được trồng trong chậu ấy mà, ta không nên tin tưởng chúng lắm, vì chúng dính líu với con người quá lâu rồi.” – Bướm nghĩ.