Cả miền Nam sẽ chuyển thư em
Thư em về anh thao thức suốt đêm…
Em ơi em! Nửa đất nước thâm tình!
Quê em ở đâu? Anh không hề phân biệt
Dù Quảng Ngãi, Tân An, hay Cà Mau, Phan Thiết
Em với anh vẫn quen thuộc quá chừng!
Đã từng gặp nhau trên khắp nẻo đường rừng
Qua chín mùa thu khói lửa!
Em phải là em, nước da vàng úa
Giữa vùng tề, đưa bộ đội hành quân?
Em phải là em, đêm chiến thắng quây quần
Múa hát, liên hoan sát bên đồn giặc?
Thư em lạc về đây một chiều mưa tầm tã
Cả quê hương ta nghẹn ngào nức nở
Hướng về Phú Lợi đau thương
Nước mắt trào dâng cuồn cuộn sóng căm hờn!
Anh mở phong bì, nâng niu, nhè nhẹ
Lời thư em như lá hoa rung khẽ
A! khu Năm! anh dừng lại nửa chừng
Anh nhớ một chiều trên bến Qui Nhơn…
… Chiều ấy em đi, các cô, các chú
Lo cho em từng viên thuốc, gói quà…
Xem lại từ quai dép, chiếc ba lô…
Căn dặn trăm lần, sợ chưa nói hết!
Thư em viết:
– “Chú cô ơi! Ai còn và ai mất?
Thư con về, có đến chú cô không?”
– Không, em ơi! một dân tộc anh hùng
Không thể chết, dù bao người đã chết!
Qua những bàn tay thân thích
Thư em sẽ về xóm cũ làng xưa
Những nẻo đường quê xanh mát bóng dừa…
Dù địa chỉ đã không còn đọc được!
Dù mẹ già đã khóc mờ đôi mắt!
Dù chị hiền thôi dệt lụa may khăn!
Dù em thơ không còn tập đánh vần!…
Thư em sẽ về, khắc sâu niềm tin tưởng
Nửa bên kia là mặt trời, ánh sáng
Nửa bên này là đêm tối âm u!
Dù chú cô đã gục ngã giữa lao tù
(Trên đất quê ta, còn muôn ngàn Phú Lợi!)
Dù những người thân em không còn nữa!
Thư em vẫn về tới đích, em ơi!
Vì cả miền Nam, hàng chục triệu người
Là má, là ba, là chị hiền em cả
Nguồn: Giang Nam, Tháng Tám ngày mai, NXB Văn học, 1962