Anh nhìn em với biết mấy chí tình.
Ngoài trời gió mạnh cuốn tuyết xoay quanh,
Em lắng nghe anh, mắt nhìn vào xa vợi.

Những làn hương nhẹ nhàng và kỳ lạ,
Của những nhành hoa nghiêng xuống bên em,
Không nói mà vẫn nhắc với em rằng,
Là do anh hôm qua mang đến tặng.

Anh âu yếm, chí tình và chung thuỷ,
Anh thuộc về em không thể phản hồi.
Thôi tha thứ cho những nụ cười của em đã tính trước rồi,
Tha thứ nét quanh co của em, phụ nữ.

Bởi vì em cũng thế, em yêu dấu như anh –
Không thể đảo hồi và bị hoàn toàn chiếm lĩnh.
Nhiều lúc em tự thề, nhưng vô hiệu quả,
Rằng ta sẽ chẳng đến nơi hò hẹn kia đâu.

Em mới nghe tiếng động bước chân anh,
Thì đã như là bỗng nhiên tỉnh dậy,
Theo cửa khác, không để cho anh trông thấy,
Em đã chạy trốn rồi, kinh ngạc, xôn xao.

Và tôi đi tới anh ấy, tư thế phục tòng,
Sững sờ theo, như trong một giấc thôi miên sầm nặng.
Và tôi trở về, mỏi mệt, cảm như vừa bị nhục nhằn,
Tâm trí băn khoăn bởi một niềm hối hận.