Tôi đi từ… Tôi đến…
Tôi đến Cu-ba giữa lúc các thiếu nữ ném hoa xuống bể
Mỗi ngọn sóng đổ vào bờ đều thầm thì nhắc Ca-mi-lô
Những người đã khuất vẫn nghĩ đến ta trong im lặng
Nhận hoa ta, họ tin thêm vào trái của đời
Tôi đến Cu-ba buổi Phi-đen về giữa các luống cày
Bên một ngon đèn dân, viết trong ánh sáng của nhân dân chói lọi
Ruộng đồng nhận thêm nhiều trách nhiệm mới từ nay
Những ngọn đèn ấy sẽ gọi thêm nhiều bình minh khác tới
Hàng thế kỉ đau thương không cho ai chờ đợi nữa rồi
Lịch sử ở đây không thể đi bước nhẩn nha của kẻ bộ hành cô độc
Chân này vừa rời khỏi ngày qua, chân kia đã xốc tới ngày mai
Kẻ ru mình trong võng êm thực khó hiểu kẻ hành quân bước gấp
Cu-ba đất đầy hoa nhưng cuộc đời đâu chỉ có cầm hoa
Súng chẳng rời vai khi người chồng âu yếm vợ
Ở Gi-rông cờ vẫn rủ tang trên mộ các anh hùng
Mỗi bà mẹ ru con đều biết phía bên kia quân thù đang sắp sửa
Phía bên kia… Phía bên kia, quân thù chỉ cách một gang tay
Bể xanh chẳng có thể lừa dối ai với màu xanh của ngọc
Đây ta chuẩn bị mùa xuân cho hàng triệu mầm cây
Kìa chúng đang chế tạo ra ra những hoang tàn hoá học
Đây chúng ta từng bước, từng bước dắt con ta từ nôi ra cho đến cuộc đời
Kìa trên cánh những B.52 chúng muốn cái chết bay bằng sức bay phản lực
Đây ánh sáng mở tay cho bạn bè và cười
Kìa chúng khiêu vũ cùng bóng đêm và ô nhục
Tôi đi từ đất nước đang đánh nhau cùng triệu quân hung bạo ấy
Nhưng mỗi ngày xác máy bay thành đồ chơi cho trẻ con chơi
Tôi đi từ nơi các bà mẹ mong con mình lớn gấp lớp nhanh thành anh hùng cho Tổ quốc
Thắng lợi mỗi ngày đều mọc cao lên theo với mặt trời
Tôi đi từ nơi trong lửa đạn chim họa mi vẫn bình yên lanh lỏi hót
Nguyễn Văn Trỗi bị trói ở vườn rau vẫn vẫy vẫy đôi tay giải thích cho đời
Đi từ nơi anh hùng Núp cầm lại vũ khí năm xưa, ngày nay trăm lần sắc bén
Đi từ nơi Cu-ba thành tiếng rung động thiêng liêng trong ba mươi triệu tim người
Đến đất nước anh hùng mọc lên giữa sóng
Đến xứ này và tìm thấy Việt Nam tôi
La Havane, 1966
Nguồn: Chế Lan Viên toàn tập, NXB Văn học, 2002 (Vũ Thị Thường sưu tầm, biên soạn)