Xuân 68 gửi miền Nam Tổ quốc
I
Anh Trỗi đây rồi, đập nát hết xiềng gông
Anh Trỗi đây rồi, trong thế chiến công
Chiếm mỗi phố lại hô tên của Bác
Việt Nam! Việt Nam!
Tên Tổ quốc đã thành ra tiếng hát
Là lệnh truyền, là hịch thét hãy xung phong!
Anh Trỗi đây rồi, ức triệu vạn ngàn Anh
Máu thắm đất hôm nào nay hoá lửa
Anh là một, nay anh là vô số
Xông thẳng quân thù, đến trước tổng hành dinh.
“Ta là quân Giải phóng miền Nam! Mở cửa!”
Cờ sao treo chói lọi cả đô thành.
Anh Trỗi đây rồi, thuyền thợ, học sinh
Người bán, người buôn, dân cày, dân phố
(Cả ai đó mười năm đi lạc ngõ
Bổng nay nghe Tổ quốc gọi ten mình)
Lửa chiến trận chiếu ngời trong mắt họ
Tay cơm nắm và tay đùm chất nổ
Đêm đổi đời, trời đất rộng mông mênh.
Trời cao cao mà đất cũng thênh thênh
Anh Trỗi! Thời đại gọi các anh lên làm chủ
Xưa Nguyễn Huệ vào Thăng Long áo bào sém đỏ
Nay nhập thành diệt Mỹ, chính là anh.
II
Tổ quốc là núi thẳm dèo cao tột cùng hoang đảo
Một giới tuyến ta với thù đọ pháo
Bến phà Danh hay núi Ngọc Hàm Rồng
Từng thanh sắt chịu ngàn cân giông bão
Cho xác thù bón mượt cỏ ven sông
Tổ quốc nay là từng ngã ba khu phố
Là một góc phi trường ta đánh giữ
Tổ quốc là nơi đâu ta sống rất anh hùng
Phút diệt địch, tầng năm, lầu đại sứ
Một bức tường mười lượt phải xung phong.
Tổ quốc là Bạch Đằng, Chương Dương, Hàm Tử, Đống Đa.
Hai chữ Bà Quẹo, Hàng Sanh từ nay vào lịch sử
Chùa Ấn Quang bom dội cháy cà sa
Hàng Phật tử đã vì dân quyết tử
Xóm chợ nghèo từng nấc đặc công ta
Rãnh cống ấy ta bò đêm đạn lửa
Tổ quốc tất cả nơi đâu ta bắt máu quân thù phải đổ
Diệt xe sắt M.113 cầu Bạch Hổ
Truy ác ôn chân thành cũ An Hòa
Tổ quốc chính là dân, là nhân dân, Tổ quốc!
Em bé mười sáu tuổi ôm bom lao thiết giáp
Thà tan mình quyết diệt sạch xâm lăng
Là người thợ mười năm trong đất giặc
Chưa hề biết lấy một giờ độc lập
Nay Tổ quốc cần xương máu, vẫn đem dâng.
III
Việt Nam! Việt Nam rất đổi diệu kỳ
Quân thù sợ mà người thân kinh ngạc
Cả nhân loại nhìn Người không chớp mắt
Có cái gì như tỉnh một cơn mê
Ta sống với Tổ quốc bốn nghìn năm mà ta chưa hiểu hết
Cho đến rực rỡ những trang Kiều cũng thành trang leo lét
Chưa cái gì nói được Việt Nam ta
Một đêm xuân sáng dậy đất thành hoa
Ngoảnh nhìn lại, triệu giặc thù đang giẫy chết.
Tất cả núi hóa Trường Sơn lẫm liệt
Mỗi sông lạch miền Nam đều đỏ sắc Hồng Hà.
Cả dân tộc đều trên mình ngựa thép
Ba mươi mốt triệu cháu con đều có dáng ông cha.
Ôi! Mảnh đất Cà Mau hai mươi năm trời xa tít
Sáng mai này ta ngỡ dưới chân ta.
Bão lớn dậy lên rồi. Chẳng gì ngăn được lửa
Dù mai đây hàng vạn tấn bom rền.
Triệu Mỹ ngụy nay thành đồ giặc cỏ
Chân này ta dẫm chúng xuống bùn đen
Thế hệ Hồ Chí Minh là thế hệ xây độc lập nghìn năm cho lịch sử
Cho đẹp dạ người xưa trong quá khứ
Thỏa muôn đời con cháu ngước trông lên.
(Sinh nhật Đảng lần thứ 38)