Thứ 3, 14/05/2024 - 13:29

Hoa trước lăng Người (1976)

Bể và Người

I Ai nói hết những đại dương trong đời của Bác Những bể cuồng, tàu đến buông neo Những bể lặng, đón vầng dương mọc, Tuổi thanh xuân, Người nghe những thủy triều Ngôi nhà sàn giữa vườn hoa mộc Khi sao lên có dáng con tàu Bác lên...

Di chúc của Người

Hãy nghĩ đến việc bình thường này: cái chết Sau mõm đá cuối cùng, nó đấy, trùng khơi Cái đen thầm lặng câm mà sóng vỗ liên hồi Hễ ai đã lên cao thường thấy nó Có tột đỉnh thiên tài còn khiếp sợ Ta dưới thấp bị che sau vợ con,...

Đọc văn Người

Bác chẳng để cho ta nghìn quyển sách Hồn thơ ấy ít ham thơ. Ham độc lập Thay vì nghìn trang giấy bao la, Bác để tấm lòng Một màu lộc, màu cây xanh mát mắt Một Điện Biên. Một thành đồng Tổ quốc Giữa đục của đời, một ngọn suối...

Giờ phút chót

Gửi con gái Chấn Thanh Không, không bao giờ ta quên ngày hôm ấy Cả gia đình lắng bên đài nghe thông cáo Trung Ương Bác mệt nặng. Lòng ta quây lấy Đảng Cơn đau lớn rồi đây sao? Cả đất nước kinh hoàng Ta dại dột từng nghĩ thầm đôi...

Lộc của đời

Bạc phơ râu tóc của Người như một tiên ông Người sinh ra là để ở một khu rừng Cái xứ thiên nhiên không tên, thời gian không tuổi Câu cá bên khe, làm thơ bên suối Làm những bài thơ mở đầu bằng sắc núi Xanh xanh. Chính vì ta mà Bác...

Ném thừng

Bác ra thăm Ngọc Vừng Mặc áo quần thủy thủ Đầu đội mũ hải quân Giải dài bay trong gió Bể vỗ sóng muôn trùng Chào người quen biết cũ Đàn hải âu lượn vòng Quanh chòm râu trắng xóa Chủ tịch của một nước Xa lâu về thăm...

Nếu quên thanh gươm ta chẳng hiểu Người

Nếu quên khẩu súng thanh gươm, ta chẳng hiểu Người Tình yêu lớn hoá thành bão táp Khi La Văn Cầu đưa cánh tay ra chặt Nhát dao kia là bởi dất yêu đời. Tình yêu lớn là tình yêu nóng bỏng Như bà mẹ yêu con cầm lấy súng Kẻ bị dìm...

Thấy từ lúc ấy

Địa Trung Hải xanh ngời Bác lên boong lặng ngắm Uy nghi trước bể trời Bỗng mắt Người rực sàng Hàng trăm chiến hạm Pháp Chìm ngổn ngang bể khơi Cái suy tàn đế quốc Người vừa chợt thấy rồi. Cảnh ấy theo Bác mãi Trên hàng vạn dặm...

Tiếng khóc đúc Việt Nam thành một khối

Một hôm qua thôi các câu ca không hay đau thương sẽ đến cho mình Như những dòng sông trôi chảy vô tình! Và nghìn vạn đỉnh non cao Tổ quốc Không hay biết sẽ có ngày tang tóc Cờ đỏ hay đâu sẽ rũ xuống thân Người Và những màu hoa Bác...

Trận đánh của tình thương

Nhân dân ta đánh giặc hai mươi năm trời Vẫn luôn rơi nước mắt, Những đêm dài tỉnh giấc Bác nằm thương trăm nơi Người thương tiếng rao bánh đêm khuya con trẻ Tiếng bé bỏng, đêm mênh mông là thế, Thương người Mán trên non cao sương...