Một số bài thơ của Chế Lan Viên
Trang thơ Chế Lan Viên
Trang thơ Chế Lan Viên Chế Lan Viên tên thật Phan Ngọc Hoan, sinh ngày 14/1/1920 ở Cam Lộ, Quảng Trị. Lên 7 tuổi, cả nhà chuyển vào Bình Ðịnh, bút danh Mai Lĩnh, Thạch Hãn, Thạch Mai. Năm 17 tuổi, nổi tiếng với tác phẩm Ðiêu tàn. Năm 1939,...
Bánh vẽ
Chưa cần cầm lên nếm, anh đã biết là bánh vẽ Thế nhưng anh vẫn ngồi vào bàn cùng bè bạn Cầm lên nhấm nháp. Chả là nếu anh từ chối Chúng sẽ bảo anh phá rối Ðêm vui Bảo anh không còn có khả năng nhai Và đưa anh từ nay ra...
Cẩn thận
Anh như con huơu soi vào đâu cũng thấy cặp sừng mình không chỗ giấu Mà chỉ có cặp sừng này là bảo vật, giấu sao, huơu? Chả qua là anh sợ cặp sừng kềnh càng chơi trội kia khi đi ngang rừng có làm phiền cho lá cành, cho đồng loại? Đến...
Chiều tin tưởng
Xoan ngưng suối đỏ Lầu cây bước vàng Bóng Hè đã ngã Bên đường Thu sang Cánh đan mối gió Thuyền chim rộn ràng Tường nhà ai đó Cửa ngơ ngẩn buồn Trên lòng bé nhỏ Một trời mây sang Giọt đồng tan vỡ Dư thanh ngỡ ngàng Có ai thương...
Đoạn cuối thế kỷ
Tôi cùng thế kỷ này già như nhau. Tôi chết trước Thế kỷ chết rồi, đẻ ra thế kỷ non hơn, 21 Tôi chết rồi, thơ sau đó sẽ xanh hơn Cố nhiên đó là thơ nhân loại khác Nếu có luân hồi, tôi sẽ về, sẽ đọc Sẽ nâng làn cỏ lạ lên...
Đột ngột cây chiều
Đột ngột cây chiều xanh mướt xanh Thôi rồi, em hẳn nhớ mong anh? Phố dài bóng nắng cây hai dãy Thiếu giữa hàng cây dáng chúng mình 1977 Nguồn: Thơ Chế Lan Viên, Kiều Văn tuyển chọn, NXB Đồng Nai, 1996
Giật mình
Giật mình một bóng trăng ngang cửa Mới nhớ rằng em ở nơi xa Những đêm trăng bay ngang đời như thế Những đêm vàng ta bỏ phí bay qua Nguồn: Thơ Chế Lan Viên, Kiều Văn tuyển chọn, NXB Đồng Nai, 1996
Gió đầu mùa
Trận gió đầu mùa nửa đêm đập cửa Lá bàng già rào rạt rụng ngoài sân Anh nghe xong không đành nằm lại nữa Gió về từ nơi sơ tán của em chăng? Nguồn: Thơ Chế Lan Viên, Kiều Văn tuyển chọn, NXB Đồng Nai, 1996
Khi cây chết
Khi cây chết, ta làm chim bơ vơ Khi không gian đã hết những đợi chờ Khi trưa xuống khóc trên lòng sông bể Ta muốn ta mai sau là hạt lệ Khóc trên lòng hậu thế cũng đau thương.
Tìm đường
Nửa thế kỷ tôi loay hoay Kề miệng vực Leo lên các đỉnh tinh thần Chất ngất Theo các con đường ngoắt ngoéo chữ chi Gẫy gập Mà đâu được gì ? Khi tôi cưỡi trên mây Thì máu người rên dưới đất Mẹ hỏi tôi – Con...