Thứ 7, 19/05/2024 - 02:19

Sau Điêu tàn (1937-1947)

Ánh sáng

Cả trời đất đêm nay tràn ánh sáng Bên Chiêm nương ta say uống nguồn mơ Miệng đầy trăng khôn cất một lời thơ Mắt đầy ánh sao sa khôn thể nhắm Tai đầy tiếng ái ân lời say đắm Cũng không nghe tiếng động của trần gian Mũi đầy...

Biển cả

Cây cỏ thờ ơ! Phố phường ngao ngán Ôi trên tràng! Những lối đi đã quen Mây ngán trời cao! Tường gay nắng sáng Đời khắt khe im vằng lá hoa sen Xin hãy xót thương cho hồn trẻ dại Khi Người về làm cháy khát bên song Cả lòng ta, ngươi nói...

Chết giữa mùa xuân

Sáng nay sa xuống với sương sa Những cánh hồng non sắc thắm nhòa Chưa một làn hoa rung nhụy yếu Lời thơm đà vắng ở môi hoa Một mùa xuân chết giữa mùa xuân Đón lấy môi hoa nhẹ rụng dần Còn sót nhiều thơ trong sắc nhạt Mà chưa tan...

Chiêm quốc u sầu

Nàng Trăng đã lui dần về núi thẳm Gió căm hờn đua gỡ ánh sao mờ Mà cảnh vật vì đâu sầu ảm đạm Trên đồi cao, Tháp cũ đứng trơ vơ Đôi cành khô tìm gì trong đêm vắng Vươn thân gầy ngăn đón gót Ma Hời? Lắng nghe xem bóng người...

Chiều chiều

Trăng tắt lâu rồi Mà sao cánh gió Cành cao chưa rời? – Mà sao thương nhớ Vẫn còn trong tôi Xa nhau lâu rồi Chiều xưa đã tắt Chiều nay chuông chùa Vẫn còn tiễn đưa – Chiều nay tôi nhác Một lời chiều xưa Từ chiều xưa tắt…...

Chờ ngày sum họp

Cõi trần gian đã lâu ta rời bỏ Tình duyên xưa đành chịu dở dang thôi Em còn đến tìm chi bên nấm mộ Mà ưu tư những để lệ tràn rơi? Em về đi! Thân anh đà tan nát Hồn người dương khôn lẫn với người âm Có ai tìm trong trời khuya bát...

Chuỗi đêm sầu

Lắng nghe em sóng sầu dâng điện Quảng Giọt sao mờ đua nhỏ xuống trần gian Nhìn đây em địa cầu tràn ánh sáng Như chìm sâu, chìm mãi trong đêm sương Thấy chăng em đàn cây đua rủ bóng Bên đồi xa trơ trọi Tháp Chàm xưa Nghe chăng em thời...

Đường đi trăm lối

Có những con đường quanh co nổi giận Quá lên cao chết đi theo núi rậm Những con đường theo rõi một người qua Để đến đây nhường cuộc trước thềm hoa Đây một con đường và đây hương lúa Của đồng thơm trên lòng đường trải lụa...

Đường về nước cũ

Tịnh Nhơn ơi! Bóng đêm tuôn nhiều quá! Vỏ địa cầu trĩu nặng lún không ngừng Trên đồi cao, hàng cây trơ cành lá Ta ngồi buồn, chán nản đếm sao băng Trong huyết quản, bóng đêm lan rạo rực Cả thịt da ướt đẫm khí u buồn Nhưng cõi...

Em bỗng đến

Ta còn nắm nhành Đan. Son nếp áo Chút tên tuổi vẫn chói ngời diễm ảo Bạn phù du, ta đứng với thiên nhiên Sáng tươi vui lòng giữ vững hoa đèn Bỗng em đến. Mắt trời ta bỡ ngỡ Rặng đào thơm, đóa mùa em hé nở Búp thanh xuân chĩu nặng...