Thứ 5, 17/05/2024 - 05:04

Thơ Trần Tế Xương

Áo bông che bạn

Hỡi ai, ai có thương không? Đêm mưa, một mảnh áo bông che đầu Vì ai, ai có biết đâu? Áo bông ai ướt khăn đầu ai khô? Người đi Tam Đảo, Ngũ Hồ Kẻ về khóc trúc Thương Ngô một mình Non non nước nước tình tình Vì ai ngơ ngẩn cho mình...

Ba cái lăng nhăng

Một trà, một rượu, một đàn bà Ba cái lăng nhăng nó quấy ta Chừa được cái gì hay cái nấy Có chăng chừa rượu với chừa trà! Nguồn: Thơ Trần Tế Xương, NXB Văn hóa – Thông tin, 1998        

Bác cử Nhu

Sơ khảo khoa này, bác cử Nhu Thực là vừa dốt lại vừa ngu Văn chương nào phải là đơn thuốc! Chớ có khuyên xằng, chết bỏ bu!  

Bảo người bán sực tắc

Sực tắc đi đêm gõ điếc tai, Tiền thời không có biết vay ai? Chú ơi, bán chịu tôi vài bát, Sáng mai tôi trả một thành hai. Nguồn: Thơ văn Trần Tế Xương, tr. 53, NXB Văn Học, 2010  

Bắt được đồng tiền

Đầu năm ra cửa được đồng tiền Nào có cầu đâu, được tự nhiên Ý hẳn nhà nho sang vận đỏ Hay là con tạo thử người đen Muốn đem trả nợ đòi nhà lại Hay để làm lương giúp nước liền Của cải vua ta đâu sẵn thế Chữ đề Tự...

Bợm già

Thầy thầy tớ tớ, phố xênh xang, Thoạt nhác trông ra ngỡ cóc vàng. Kiện hết sở Tuần, vô sở Sứ Khi thì thầy số, lúc thầy lang. Công nợ bớp bơ hình chúa Chổm, Phong lưu đài các giống ông hoàng. Phong lưu như thế phong lưu mãi Điếu...

Bỡn người làm mối

“- Việc bác không xong tôi chết ngay!” Chết ngay? như thế vội vàng thay! Chết riêng dễ một mình anh nhỉ? Sống bận ra chi lũ chúng mày! Lấy được con hầu thì nó sướng Gẫm xem thiên hạ lắm thằng hay. Đứa ăn, đứa ngủ, đứa nào...

Bỡn ông ấm Điềm

Ấm không ra ấm, ấm ra nồi Ấm chạy lăng quăng, ấm chẳng ngồi Chán cả đồ chuyên cùng chén mẫu Luộc giò, nấu thịt, lại đồ xôi Ấm là danh hiệu chỉ con nhà quan (cậu ấm, cô chiêu). Ông Ấm Điềm vốn quê Thừa Thiên, gia cảnh sa sút...

Bỡn ông phó bảng

Tri huyện lâu nay giá rẻ mà, Ví vào tay tớ quyết không tha. An Sơn tông giống người keo thực, Bồ Thủy xưa nay của kiết à? Đất nhị dễ thường lươn rúc ở, Lửa nồng nên phải chuột đùn ra. Ông mà giữ tính kiêu kỳ mãi, Huấn đạo...

Bỡn tri phủ Xuân Trường

Tri phủ Xuân Trường được mấy niên Nhờ trời hạt ấy cũng bình yên. Chữ “thôi” chữ “cứu” không phê đến, Ông chỉ quen phê một chữ “tiền”!